XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Tổng Tài Thực Đáng Sợ


Phan_71

Chương 209: Tốt nhất bà ấy đừng có nhiều chuyện

Tần Dịch Dương ôm nàng một cái thật chặt, cuối cùng mới chậm rãi buông ra.

Thân ảnh cao ngất đi ra phía ngoài cửa.

Hắn mím chặt môi, vĩnh viễn không cách nào nói cho nàng sự lưu luyến của mình, nhưng nàng lại bài xích, cái ôm lạnh nhạt giống như là ngàn kim đâm vào thân thể hắn, hắn khó có thể chịu đựng được.

Không dám tiếp tục ở trong căn phòng này thêm một giây nào nữa, chỉ sợ bản thân sẽ không thể nhịn được mà gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực, im lặng khẩn cầu. Ở ngoài căn phòng, gặm nhấm những lời nói không thể nói ra.

Lạc Thành từ xa đi tới, nhẹ giọng nói: “Tất cả đều đã chuẩn bị xong, Lâm tiểu thư còn có vấn đề gì sao?” Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương phiếm sự mệt mỏi, nhìn cảnh sắc trước cầu thang nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nhàn nhạt mở miệng: “Không có.” Thanh âm kia lại nghẹn ngào như vậy.

Tần Dịch Dương cũng nhíu mày, cụp mắt, lúc này mới phát hiện ra mình đã thất thố đến cỡ nào, hắn có thể lãnh đạm đối mặt với toàn bộ những thành viên trong hoàng gia, có thể ở trên bàn đàm phán cơ trí toát ra khí chất vương giả, nhưng cuối cùng hắn lại bị một cô gái nhỏ bé đánh gục ngã, người con gái đó hắn yêu, hắn tận tâm dốc sức để rồi chỉ đổi lại sự lạnh nhạt của nàng.

Ánh mặt trời le lói từ từ hạ xuống, Tần Dịch Dương mím môi, cả người tản ra hơi thở lãnh liệt mang khí chất hoàng gia Anh, nhàn nhạt ra lệnh: “Báo cho Lan phu nhân biết, tôi sẽ lên đường về nước, mai sẽ về đến nơi.”

Lạc Thành gật đầu một cái, nhẹ giọng nhắc nhở: “Phu nhân đã biết mọi chuyện của Lâm tiểu thư, nếu như muốn mang đứa bé đi, có lẽ bà ấy sẽ không hài lòng.”

Để cho một cô gái Trung Quốc mang đi người thừa kế của hoàng gia? Đang đùa chắc?

Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương khẽ quét qua một tia sáng, liếc mắt nhìn Lạc Thành, không có nói lời nào, lại khiến cho sống lưng Lạc Thành dựng đứng lên. Hắn nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng để lại một câu: “Tốt nhất là bà ấy đừng có nhiều chuyện.” Một câu kia khiến cho Lạc Thành đã ở bên cạnh hắn nhiều năm cũng dâng lên một tia sợ hãi.

Hắn nhìn về hướng mà Tần Dịch Dương đi tới – chiếc máy bay chở hành khách – rồi cũng bước nhanh chân đi theo, nhưng vẫn là nhịn không được ngoái đầu lại nhìn cánh cửa sổ sát đất của căn phòng kia, nơi đó có một cô gái, thân ảnh mảnh khảnh tâm trí mờ mịt nhưng lại có lực sát thương chí mạng.

Người đàn ông này cường đại đến mức có thể khống chế cả thế giới, mà nàng lại có thể khống chế toàn cục người đàn ông này. Một hồi tiếng động lớn vang lên, máy bay bay thẳng lên vạn dặm trời cao.

Lâm Hi Hi đang trong tình trạng mù mịt, ngồi trong cabin nàng khẽ run lên, cảm nhận được cơ thể bị đè nén đến nghẹt thở, ánh mắt nàng trong veo nhìn ngoài cửa sổ, khuôn mặt có chút tái nhợt, ôm lấy miệng chính mình.

Có lẽ là do tâm lý khẩn trương, đầu nàng ê ẩm đau, ở vị trí cao có thể nhìn thấy toàn bộ thế giới này, nàng dâng lên một tia sợ hãi, nhẹ nhàng cắn chặt môi anh đào.

Giúp nàng cột chặt giây an toàn, sau đó lại đem nàng ôm vào lòng.

Lâm Hi Hi đã không còn khí lực để đi cố kỵ xem người nào đang ôm lấy chính mình nữa, đầu óc nàng ong ong, chỉ biết hướng tới nơi bớt chấn động hơn, duy nhất khi ẩn núp thật chặt ở trong ngực hắn, nàng mới có một tia hô hấp.

Tần Dịch Dương ôm nàng thật chặt, cảm thụ được từng chút run rẩy của người trong ngực mình, đau lòng cúi đầu ở bên tai nàng ôn nhu nói: “ Hi Hi, thả lỏng, thả lỏng rồi hít sâu…”

Trái tim Lâm Hi Hi bị bóp nghẹt, trong vòng ôm ấp của hắn từ từ tỉnh lại, đầu ngón tay lạnh như băng dần dần có hơi ấm. Nàng ngẩng đầu lên, giương mắt nhìn người đàn ông này.

Gò má của hắn tựa như một bức tượng điêu khắc, vẫn tuấn lãng như xưa, trái tim của hắn vẫn như vậy – nàng vĩnh viễn đều đoán không ra, vô luận là hắn đến gần hoặc rời đi, nàng cũng không biết hắn đã thay đổi từ lúc nào.

Nên trầm luân sao? Lâm Hi Hi?

Nàng nhắm mắt, không cho phép mình suy nghĩ miên man nữa.

Tình yêu quá sâu đậm như vậy, càng đến gần, nàng càng hãm sâu, thời điểm ly cách, lại đau đến mức khiến cho người ta có cảm giác như da thịt bị xé rách. Nàng đã mệt mỏi.

12 giờ sau, nàng đặt chân lên một mảnh đất hoàn toàn xa lạ.

Hơi lạnh của sương mù phả vào mặt, Lâm Hi Hi ngây ngốc nhìn cảnh tượng xa lạ này, một đất nước khác, một thành phố khác, một không khí khác làm chấn động trái tim của nàng, trên người nàng mang hơi thở của Phương Đông, ở nơi xa hoa mà cao quý này, nghiễm nhiên có vẻ bất đồng, rồi lại mãnh liệt hấp dẫn ánh mắt người khác.

Chiếc xe Lincoln màu đen ưu nhã lướt qua một loạt những hoa viên, biệt thự, đi đến một tòa lâu đài cực lớn.

Trong lâu đài, hơi thở của Lan phu nhân thơm ngát mùi trà chiều, ánh mắt chăm chú nhìn phía xa xa ngoài cửa sổ, khi mắt thấy chiếc xe chậm rãi mà đi vào, cũng ngưng mắt chăm chú nhìn thân ảnh vừa bước xuống xe.

Bóng lưng tinh tế nhu mỹ, tóc dài tiêu tán trên bờ vai oánh thuận, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi, không mềm không cứng.

Lan phu nhân nheo mắt lại, tinh tế quan sát.

Điều khiến bà cảm thấy hứng thú cũng không phải là bộ dáng kia, ở khoảng cách xa như vậy chưa chắc đã nhìn rõ được, điều khiến bà sợ hãi là công tước hoàng gia Anh lại bảo vệ cô ta như thế.

Thế nhưng hắn lại đích thân mở cửa xe giúp nàng, bảo hộ nàng chu toàn, nắm lấy tay của nàng, dẫn đường, khi bước lên bậc thang, đi lên trước đỡ nàng, thỉnh thoảng lại cúi đầu nói nhỏ điều gì đó.

Vô thức trong lúc đó Lan phu nhân đang nhặt những vụn chỉ trên mặt tấm khăn thêu, sợi chỉ đột nhiên bị bà dùng sức cắt đứt.

“Phu nhân, Công Tước đại nhân đã trở lại.”Người hầu nữ tiến lên nói.

Lan phu nhân lúc này mới chậm rãi hoàn hồn, buông tấm khăn thêu trong tay xuống, lãnh đạm nói: “Ta ở trong đại sảnh chờ bọn họ.”

Thanh âm du dương mang theo vẻ uy quyền của người phụ nữ danh giá đứng đầu lầu các.

Trong đại sảnh rộng lớn tinh xảo, Lan phu nhân men theo cầu thang vòng tròn màu trắng đi xuống, quần dài chấm đất quét qua bậc thang, ưu nhã yểu điệu, bà nâng tầm mắt ngưng mắt nhìn cô gái phương Đông kia, ở khoảng cách gần hơn, rốt cục có thể nhìn rõ bộ dáng của nàng.

“Phu nhân!” Tần Dịch Dương nhàn nhạt chào một câu lễ nghi.

Lực chú ý của Lan phu nhân vẫn duy trì ở trên người Lâm Hi Hi, cô gái này ánh mắt trong veo như nước, có hơi thở nồng đậm phương Đông, tóc đen tản mát hấp dẫn lòng người, chẳng qua là ánh mắt kia có vẻ lãnh đạm, còn có sự trống trải tĩnh lặng khiến người ta khiếp sợ.

“Đây chính là người phụ nữ khiến cậu nhất định phải quay về Trung Quốc để tìm sao?” Thanh âm của Lan phu nhân mang theo vẻ thản nhiên nhiếp lòng người, khóe miệng hơi cong lên, “Coi như là xinh đẹp, chẳng qua là có chút không đáng giá.”

Tần Dịch Dương mím môi, ánh mắt thâm thúy vẫn như nắng mai.

“Chỉ vì một mình cô, cô gái nhỏ bé của tôi . . . . .” Lan phu nhân đến gần nàng, khuôn mặt trang điểm đậm lộ ra mấy phần hấp dẫn yêu mị, “Thị trấn nhỏ phía Nam sau khi công tước đại nhân rời khỏi Anh đã hai lần bị tập kích kinh khủng, chết gần vạn người, con gái xinh đẹp, cô biết những chuyện này sao?”

Giống như là một mũi kim, dùng miệng vội vàng mà chuẩn xác đâm vào cơ thể nàng.

Lâm Hi Hi ngưng mắt nhìn người đàn bà trước mắt này, nhìn thấy tia trách móc trong đáy mắt bà ta, trong lòng không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Cánh mi thật dài của nàng cụp xuống, tay nắm chặt lấy quần dài, có điểm tao nhã đúng lễ tiết cung đình, mở miệng nói: “Xin lỗi, phu nhân, tôi mới tới nước Anh, cũng không biết có những chuyện này xảy ra, xin được lượng thứ.”

Tiếng Anh trôi chảy lưu loát, không mang phong thái làn điệu của bất kỳ đất nước châu Âu nào, nghe lại vô cùng thanh thoát.

Lan phu nhân nhíu mày, cảm thụ được sự lễ phép cùng xin lỗi của nàng, ánh mắt càng thêm thâm thúy.

“Cậu không nói cho cô ta biết?” thanh âm của Lan phu nhân khẽ vang lên, ánh mắt không khỏi có một tia tò mò.

Bà nhìn Tần Dịch Dương, cảm giác được vị công tước này bao trùm bảo vệ cô gái nhỏ này.

Thân ảnh cao ngất của Tần Dịch Dương đi lên phía trước, một tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Lâm Hi Hi, nhẹ nhàng kéo về phía sau mình, ưu nhã vuốt cằm, thanh âm trầm thấp lãnh đạm nói: “Phu nhân, có một số việc còn chưa thực sự hỏi cho rõ ràng.”

Mọi toan tính trong lòng Lan Phu nhân vào thời khắc này đều dần dần hiện lên.

“Bảy tháng” Bà tự nhiên nói ra hai chữ này, nhìn chằm chằm ánh mắt Tần Dịch Dương , “Công Tước đại nhân của tôi, bảy tháng trước tôi từng thúc giục cậu rời khỏi Trung Quốc, cậu không thèm để ý đến mệnh lệnh của tôi, tôi không so đo tính toán, ngay cả cuộc tham tuyển vị trí công tước hoàng gia Anh tôi cũng vì cậu mà ra sức lùi lại, cuối cùng cậu cũng trở về, nhưng lại không phải vì mệnh lệnh của tôi mà là do Bruce phát hiện ra sự tồn tại của người phụ nữ này, cho nên cậu mới bằng lòng dứt bỏ lên đường trở về nước, vị tiểu thư xinh đẹp này, quả thật tôi phải cảm ơn cô ….”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hi HIi khẽ trắng bệch như tờ giấy.

Bảy tháng.

Bảy tháng trước, trong buổi dạ tiệc long trọng kia, sau cuộc hoan ái điên cuồng trong phòng hóa trang kia, khi tỉnh lại, nàng phải đối mặt với hiệp nghị ly hôn vô tình, lạnh như băng.

Chân tướng rốt cuộc là cái gì? Nàng có chút bối rối.

Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương nhìn Lan phu nhân, ánh mắt tản ra tia lạnh lùng.

“Cô ấy mệt mỏi, tôi đưa cô ấy đi nghỉ ngơi trước.” Hắn nhàn nhạt nói một câu, nhẹ nhàng ôm lấy cô gái yêu kiều ở sau lưng, hướng một hành lang cao quý khác mà đi vào.

“U mê..” Lan phu nhân cau mày, mấy ngày này những phát sinh ngoài ý muốn từ sổ sách đã đủ cảm thấy sự mất lý trí của hắn.

Bà ta đi tới trước mặt Lâm Hi Hi, trong ánh mắt hiện ra vẻ uy nghiêm của một vị phu nhân công tước tiền nhiệm, thanh âm không lớn nhưng đủ lực: “Vị tiểu thư xinh đẹp này, tôi bất kể công tước đại nhân đưa cô tới Anh làm cái gì, nhưng nhắc cho cô nhớ hai chuyện, thứ nhất, đừng vọng tưởng tôi đem ngôi vị công tước phu nhân truyền cho một người phụ nữ Trung Quốc, thứ hai …” Bà ta ngừng một chút, ánh mắt càng thêm lạnh lùng: “Tôi cảm ơn cô đã sinh con cho công tước, nhưng thực xin lỗi, đứa bé kia không phải là của cô, cô có thể hướng tôi cầu xin bất cứ thứ gì, nhưng hai chuyện này nghĩ cũng đừng nghĩ, hiểu không?”

Trong căn phòng yên ắng, thanh âm của bà ta vờn quanh.

Lâm Hi Hi nâng mắt nhìn sâu vào con ngươi bà ta, cũng không nói lời nào, chẳng qua là khuôn mặt thanh thuần trắng nõn đã nổi lên một tia quật cường.

Lan phu nhân cau mày, chỉ cảm thấy tiểu nữ nhân này không lên tiếng nhưng lại đang khiêu khích cái gì.

“. . . . . . Phu nhân.” Một đạo thanh âm lạnh lùng truyền đến, Tần Dịch Dương chậm rãi xoay người, đem Lâm Hi Hi kéo vào ngực chính mình, nhìn sắc mặt nàng không có gì không đúng, lúc này mới nhìn về phía Lan phu nhân, “Tôi tôn trọng khả năng chèo chống vì hoàng gia của ngài, bao gồm cả việc ngài chấp chính mấy năm sau khi công tước qua đời, chẳng qua là tôi không muốn tìm lý do đối địch với ngài, mọi chuyện đều có thể, chỉ có cô ấy là không được.”

Lan phu nhân vẫn duy trì khuôn mặt lạnh băng, nhưng trong lòng lại như dây cung bị hung hăng cắt đứt.

Người đàn ông này, giây phút này ánh mắt trong suốt, cỡ nào giống với cha của hắn.

“Xin lỗi, cáo từ trước.” Tần Dịch Dương nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Lâm Hi Hi, ưu nhã vuốt cằm, ôm nàng rời đi.

Lan phu nhân đứng bất động, ngưng mắt nhìn bọn họ rời xa.

“Phu nhân, ngài có chút nóng lòng.” Một người hầu nữ lớn tuổi đi lên nhàn nhạt nói.

Sắc mặt Lan phu nhân dần hòa hoãn trở lại, buông lỏng sự sắc bén, nghẹ giọng hỏi: “Tôi mất khống chế sao? Ở nơi này, chính là trước mặt người phụ nữ Trung Quốc này, tôi vẫn còn mất khống chế như vậy sao?”

Nữ hầu lớn tuổi không có nói gì, chỉ là nhớ tới hơn 20 năm trước, người phụ nữ Trung Quốc đẹp đến kinh tâm động phách được công tước đại nhân mang về, sắc mặt phu nhân liền biến thành đen ngòm, sự cao quý nuôi dưỡng trong hoàng thất nhiều năm như vậy hung hăng bị phá hủy, một khi nữ nhân đã ghen tỵ, thì thủ đoạn độc ác đến nhường nào.

Mà hơn 20 năm trôi qua, tâm tính phu nhân dường như đã tốt trở lại.

“Phu nhân, Công Tước đại nhân sẽ không giống như cha của ngài ấy.” Nữ người hầu ôn nhu nói, nhẹ nhàng khuyên nhủ, kiểu như hắn sẽ không giống với cha của hắn, người phụ nữ bị buộc bỏ đi kia, chính là mẹ của hắn.

Người hầu nữ ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Phu nhân, vị tiểu thư mới vừa tới kia, không có đơn giản như vậy.”

Bầu trời màu lam, chậm rãi nhạt đi.

Trong một căn phòng u tĩnh, một giá sách cổ xưa dựa vào cửa sổ, có mùi vị ẩm mốc, Lâm Hi Hi có thể thấy phong cách bài trí ở đây rất giống với ở Tần trạch, nhưng nơi này, chân chính là London Anh, là hoàng cung của hoàng gia.

Phong cảnh trước mắt đẹp như tranh vẽ, nhưng nàng không có tâm tình để thưởng thức, “Tôi có thể đi gặp con sao?” Nàng không có quên chuyện mà Tần Dịch Dương đã đáp ứng nàng.

Giờ phút này, trong lòng nàng rất khẩn trương, toàn bộ đầu óc đều là hình ảnh đứa bé hơn một tháng trước rời khỏi cơ thể nàng, đau đớn của nàng vẫn chưa nguôi, thỉnh thoảng suy yếu toát mồ hôi lạnh, miệng vết thương đau đớn mà chua xót, nhưng là nàng lại không thể nhìn thấy tiểu sinh mệnh đã tách ra khỏi cơ thể nàng kia, suốt 12 tiếng trên máy bay đến Anh, nàng ngủ 4 tiếng trong ngực hắn, phần lớn thời gian còn lại đều là thấp thỏm lo âu mà tỉnh giấc.

Tần Dịch Dương đi tới, tay vuốt ve tóc nàng, “Mệt mỏi sao? Nếu mệt thì nghỉ ngơi trước một chút, sau đó anh dẫn em đi nhìn con.”

Nàng lắc đầu: “Tôi không mệt.”

Nàng rất nóng lòng.

Một đôi mắt trong veo chưa từng thấy như vậy bao giờ mà chờ đợi lời nói của hắn.

Tần Dịch Dương đem nàng ôm vào trong ngực, hôn lên mắt nàng.

Lâm Hi Hi giật mình, vốn là muốn gặp con nên đã bị vui mừng khiến đầu óc u mê, giờ phút này lại trở lên thanh tỉnh, nàng theo bản năng đẩy hắn ra, né tránh nụ hôn của hắn.

Lồng ngực hắn thật cứng, nàng căn bản đẩy không ra được, nhưng vẫn có thể trốn được cánh môi nóng bỏng của hắn.

Thân thể Tần Dịch Dương cứng ngắc một lúc, cố gắng đè nén đau đớn bị nàng lãnh đạm, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, nói giọng khàn khàn: “Được… anh lập tức dẫn em đi.”

Xuyên qua hành lang thật dài, mọi người cùng những bức tranh tuyệt mĩ dán trên tường, nhưng bọn họ không có để tâm chú ý. Cuối hành lang không ngờ được cánh cửa kia lại khẽ hé mở, bên trong rõ ràng có động tĩnh.

Khoảng cách càng gần, lòng của nàng lại càng khẩn trương.

Tần Dịch Dương kéo chặt tay của nàng, đem nàng an trí tại trước người chính mình, đưa tay đẩy cửa ra.

Trong căn phòng rộng lớn mà an tĩnh, gió khẽ đung đưa tấm rèm màu vàng nhạt, sàn nhà bằng gỗ sẫm màu, lộ ra một cái nôi tinh xảo, một cô gái mặc váy dài công chúa đang cúi người trêu chọc đứa bé trong nôi.

Hơi thở của Lâm Hi Hi càng khẩn trương.

Nghe được động tĩnh, thân thể Lily cứng đờ, sắc mặt khẽ biến, có chút tối lại, thanh âm giận dữ vang lên: “Đáng chết.” Vẫn như cũ tao nhã mà xoay người lại, bỗng nhiên ánh mắt cô kinh hãi, căn bản không thể ngờ tới người xuất hiện trước mắt mình lại là – ‘Lâm.’

Chương 210: Nàng không có đơn giản như vậy

Trước khi Lily mở miệng nói, hai mắt đã nhòa lệ trong veo, “Vinson, rốt cục anh cũng đã trở lại.”

Mặc kệ bên người hắn có người phụ nữ khác hay không, mặc kệ là hắn cùng ai xuất hiện, trong lòng Lily tình yêu say đắm vẫn không ngừng tuôn trào. Cô ngóng trông người đàn ông này, chỉ sợ là khi bản thân nhìn đến hắn, rung động trong lòng cô càng không thể đình chỉ.

Mà khoảng cách chỉ xa có vài bước, người đàn ông cao lớn kia tản mát ra hơi thở vương giả, ánh mắt thâm thúy khẽ liếc cô nhìn một cái khiến cô rùng mình, thân mình khẽ cứng lại.

“Cô ở trong này làm cái gì?” Thanh âm của hắn cực lạnh nhạt, âm cuối cùng lượn lờ, lại chế trụ lòng của cô.

Lòng Lily căng thẳng, dồn dập kịch liệt chấn động.

Sắc mặt Lâm Hi Hi có chút tái nhợt, tuy rằng rất kinh ngạc, nhưng nàng cũng không có tâm tư để ý đến sự tồn tại của Lily, ánh mắt của nàng vẫn thủy chung dừng ở cái nôi kia, tránh khỏi cánh tay của Tần Dịch Dương, bước nhanh qua đó.

Lily cũng chột dạ lùi về phía sau.

Trong cái nôi, đứa bé vừa mới tỉnh giấc không khóc không nháo, hai con mắt đen láy như hạt nhãn mở lớn nhìn mọi vật xung quanh mình, bàn tay hồng nhạt khẽ mở ra lại nắm lại, vô thức dùng cánh tay cùng tay áo nhỏ bé cọ xát ánh mắt nhập nhèm của mình.

Ánh mắt thanh thấu mà mờ mịt kia, làm cho trái tim Lâm Hi Hi hung hăng đau nhói.

Ngón tay mảnh khảnh của nàng nắm chặt cái nôi, cảm xúc bắt đầu không thể khống chế được, hơi nước tràn ngập hốc mắt, nàng không thể không che miệng để đè nén nghẹn ngào của mình, cách thời gian lâu như vậy, nàng mới tìm về được cốt nhục của chính mình.

Ánh mắt đứa bé chuyển động nửa ngày mới dừng lại ở người phía trên mình, nó cho tới bây giờ cũng không khóc không nháo, nhưng trong nháy mắt kia lại bỏ qua một bên lớn miệng khóc lên, khóc khiến cho đôi mắt Lâm Hi Hi đang đẫm lệ cũng run lên, suýt nữa nước mắt tuôn trào, vội vàng vươn tay ôm nó đi ra.

“Cục cưng . . . cục cưng, đừng khóc. . . .” Nàng thật cẩn thận ôm lấy nó, cả người quỳ gối trên sàn nhà, đem đứa nhỏ ôm vào trong ngực, “Là mẹ, là mẹ . . .”

Cả căn phòng đều vang vọng tiếng khóc của trẻ con.

Lãnh liệt trên người Tần Dịch Dương ngay khắc kia đã tiêu tán đi, đi đến bên người nàng, chậm rãi ngồi xổm xuống cạnh nàng.

Đứa bé kia chỉ khóc hai tiếng đã không khóc nữa, như là ngửi được cái gì đó, ái muội mà tham luyến ôm ấp mềm mại ấm áp này, bàn tay nhỏ bé vươn ra ôm lấy ngực nàng, đôi mắt đen láy như trân châu chớp chớp rồi lại nhắm lại.

Nước mắt ấm áp vây quanh hốc mắt Lâm Hi Hi, cúi đầu dán lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cảm thụ nó nằm trong lồng ngực mình, cảm động đến rơi nước mắt.

Tần Dịch Dương chậm rãi ôm lấy nàng, không muốn khiến nàng bị lạnh bởi sàn nhà lạnh giá, nhưng cũng biết giờ phút này có nói gì đi chăng nữa nàng căn bản sẽ không buông đứa bé trong lòng ra, chỉ có thể như vậy nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nhẹ giọng ở bên tai nàng nỉ non gì đó.

Trong căn phòng u tĩnh mà thanh lịch, một cô gái phương Đông xinh đẹp một thân quần áo trắng quỳ gối trên sàn nhà, trong lòng ôm một đứa bé, một người đàn ông tuấn lãng từ phía sau yêu thương ôm nàng vào lòng.

Lily trơ mắt nhìn một màn này, trái tim hung hăng bị bóp nghẹt.

“Lâm, đây là phòng mà Lan phu nhân cố ý sắp xếp cho cục cưng, cô nhớ rõ không được mang nó đi, nếu không khi phu nhân trách tội, tất cả mọi người trong lâu đài sẽ không ai có thể tha thứ cho cô đâu.” Cô ta lạnh nhạt nói một câu.

Lâm Hi Hi đang đắm chìm trong ấm áp bỗng nhiên bừng tỉnh, trong lòng cũng có chút rét lạnh, chính là giây phút này cục cưng đang ngay tại trong lòng nàng, im lặng, thậm chí còn tham luyến ôm ấp của nàng, kia một loại bản năng tự nhiên, bảo nàng giờ phút này làm thế nào có thể dứt bỏ chứ?

Không kịp chờ Tần Dịch Dương mở lời, Lâm Hi Hi nhẹ nhàng mà kiên định nói: “Đây là máu mủ của tôi, không cần người khác giúp tôi an bài cái gì.”

Lily nhíu mày, cũng quên mất sự có mặt của Tần Dịch Dương, sắc mặt lạnh lùng phản kích, “Cô không có nghe được tôi vừa nói cái gì sao? Lâm Hi Hi nơi này không phải Trung Quốc, đây là hoàng gia Anh, không phải việc cô có thể dính vào.”

“Những thứ này có gì liên quan với tôi sao?” Nàng nhẹ giọng đáp lại, ôm đứa bé đứng dậy đối diện với Lily, khuôn mặt thuần mỹ lộ ra một tia kiên cường, “Đây là hoàng gia nhà các người, không phải của tôi, ngay cả con dân nước Anh tôi cũng không phải, vậy nên không cần lấy lý do đó để áp bức tôi, tôi chỉ là một phụ nữ, đều là phụ nữ, nếu như phu nhân có thể chịu được con của mình bị kẻ khác bắt đi thì tôi cũng không vấn đề gì.”

“Cô . . .” Lily đột nhiên nghẹn lời, mặt đỏ bừng, cô nhớ rõ Lâm Hi Hi vốn không phải là người nhanh mồm nhanh miệng đáp trả như vậy. Cho tới bây giờ nàng vẫn luôn ôn nhu đến nhu nhược, sẽ chỉ khiến cho người ta thương hại nàng mà thôi.

Đứa bé có chút không an phận, chưa bao giờ vui mừng như vậy mà vùng vẫy ở trong ngực nàng, khóe miệng nở một nụ cười xinh đẹp, hay bàn tay đô đô phấn nộn cũng vung vẫy không ngừng, ngửa đầu xinh đẹp chằm chằm nhìn vào mắt nàng.

Nhu hòa lại khôi phục trên mặt Lâm Hi Hi, nàng cười yếu ớt nhìn nó.

“Lâm, đây là đứa nhỏ của Hoàng Gia, là con trai của công tước đại nhân.” Cuối cùng Lily cũng tìm được điểm để phản bác, mạnh mẽ có lực hét lên, “Cô không có quyền ôm nó đi.”

Lâm Hi Hi một chút cũng không để ý tới người phụ nữ trước mắt này, nàng và con trai ly biệt nhau lâu như vậy mới gặp lại, nàng không muốn lãng phí thời gian ở đây tranh chấp đấu khẩu vô nghĩa. Đứa bé thực đáng yêu, cũng theo bản năng thực tham luyến ôm ấp của nàng, trời biết được lòng nàng có bao nhiêu xúc động, ánh mắt tuyệt không muốn rời khỏi con.

Vẫn trầm mặc, Tần Dịch Dương nhìn ra suy nghĩ của nàng, nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc ra sau tai nàng, thân thiết ôm nàng một cái, dán vào bên tai nàng nói: “Trước mắt đến phòng của anh đi . . . Yên tâm, bảo bối, sẽ không ai dám động đến con.”

Lòng Lâm Hi Hi run lên, ôm đứa bé nên nàng càng khó khăn để tránh đi ôm ấp của hắn, hơi thở nóng bỏng kia phả vào tai nàng khiến nàng tê dại một trận, thậm chí nàng còn cảm nhận được bàn tay nóng ấm của hắn sau lưng nàng.

Ôn nhu như vậy, mang lại cho nàng an ủi lớn nhất.

Nàng nâng mắt nhìn hắn, trong nháy mắt khi bốn mắt chạm nhau lửa tình lan tràn, nàng vội vàng thu hồi ánh mắt, ôm đứa bé đi ra ngoài.

Lily kinh hãi, phát hiện bản thân mình đẽ xem nhẹ việc Tần Dịch Dương còn ở đây, cô nhớ tới những lời nói độc ác của mình, cũng hiểu được giờ phút này Vinson cảm thấy cô chướng mắt đến cỡ nào.

Chính là, đối với hắn, cô đúng là không thể có khả năng mà kiêu ngạo, một câu nói độc ác cùng bộ dáng nhu tình ban nãy, khiến cho mắt cô tràn đầy bi thương.

Cô nên bi thương sao?

Cách khoảng cách xa như vậy, cô từ ngàn dặm xa xôi chạy đến Trung Quốc tìm hắn, không ngại hắn thờ ơ với cô, hắn vội vàng đẩy cô đến biệt viện của Mục Thanh Ngôn, cô đều có thể nhẫn nhịn. Thậm chí là hắn thích người con gái khác, cùng người đó ở một chỗ, cô cũng không có năng lực gì để phản đối, đúng là có một số việc cô đã làm thực có lỗi với Lâm Hi Hi, nhưng mà không phải cô cũng đã bị trừng phạt rồi sao? Bị hắn trục xuất về nước, cũng bị nhốt ở trong phòng vẽ tranh của lâu đài, khiến cho tất cả mọi người trong hoàng gia đều chê cười cô, phải biết rằng nữ nhân đã được Lan phu nhân đưa đi mà lại bị đuổi quay về, cũng giống như nam nhân Trung Quốc thời cổ đại hưu thê vậy, người phụ nữ như vậy sẽ không có ai nguyện ý cưới làm vợ hết.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .